Có người từng hỏi tôi: Yêu một người đàn bà cũ, anh dám không?

Tôi không trả lời. Chỉ lặng lẽ nhìn em – người đàn bà đang ngồi trước mặt tôi, với ánh mắt sâu như biển, đôi tay đã từng run rẩy vì những mất mát, và trái tim đã nhiều lần rướm máu vì những điều đáng lẽ không nên xảy ra. Tôi không cần nói ra. Bởi chính sự hiện diện của tôi bên em hôm nay đã là câu trả lời.

Người ta gọi em là “đàn bà cũ” – Một cách gọi nghe sao mà lạnh lùng và cay nghiệt quá. Em cũng từng tự gọi mình như thế, bằng giọng buồn và đôi mắt cụp xuống. Còn tôi – đàn ông, tôi không có thước đo nào cho sự cũ kỹ hay nguyên vẹn. Bởi với tôi, một người đàn bà từng trải qua đổ vỡ, không có nghĩa là mất đi giá trị. Ngược lại, chính những vết xước, chính những lần tổn thương đã khiến em trở nên đặc biệt – mạnh mẽ nhưng cũng mong manh, can đảm nhưng cũng đầy khát khao được yêu thương đúng nghĩa.

yêu người đàn bà cũ anh dám không

Tôi không biết quá khứ em có bao nhiêu người đã từng đi qua. Tôi không cần biết em từng yêu sâu đậm thế nào, tổn thương ra sao, đã từng khóc bao đêm vì ai. Tôi chỉ biết, ở thời khắc này, em đang ở đây, trước mặt tôi, với tất cả những gì em còn lại – chân thành, tổn thương, e dè và… hy vọng. Thế là đủ!

Có thể người khác sẽ chê trách, sẽ đặt nghi vấn, sẽ dè bỉu khi một người đàn ông chọn yêu một người đàn bà đã qua một lần đổ vỡ. Nhưng tôi không yêu để làm vừa lòng thiên hạ. Tôi yêu, vì trái tim tôi rung động. Tôi thương, vì nhìn thấy trong em một người phụ nữ đã từng chịu quá nhiều thiệt thòi, đến mức dường như không còn dám mơ về một hạnh phúc bình thường.

Tôi đến đây không phải để hỏi em về quá khứ, mà là để xin em một cơ hội trong tương lai.

Em có biết không? Tôi luôn hình dung em đã mạnh mẽ nhường nào để một mình vượt qua những tháng ngày cô độc. Đã từng tự mình vá lại trái tim rách nát, từng cố gượng cười khi mọi thứ xung quanh đều sụp đổ. Và tôi biết, em đã không còn tin ai nữa, cũng không dám trao niềm tin một cách dễ dàng như trước. Nhưng nếu em đã từng đủ can đảm để bước qua nỗi đau, thì hãy một lần nữa can đảm… tin vào tôi, được không?

Tôi sẽ là người sau cùng. Là người để em dựa vào, không cần phòng bị. Là người mà khi mỏi mệt, em có thể gục đầu lên vai và im lặng. Là người để em thôi gồng mình mạnh mẽ. Là người để em được bé lại, được yếu đuối, được an yên.

yêu người đàn bà cũ anh dám không

Tôi không hứa sẽ cho em một cuộc đời không buồn bã, nhưng tôi hứa sẽ không để em buồn một mình. Không để em hoang hoải trong đêm tối vì những tổn thương cũ. Không để em phải hoài nghi về giá trị của chính mình.

Người đàn bà cũ thì đã sao?

Trên đời này, ai rồi chẳng từng sai, từng vấp, từng yêu rồi mất? Nhưng chỉ cần còn trái tim chân thành, còn khao khát yêu và được yêu, thì ai cũng xứng đáng có một cơ hội, một khởi đầu mới, ấm áp và đủ đầy.

Vì vậy, mặc kệ em là đàn bà cũ, tôi vẫn chọn em.

Chọn thương em bằng tất cả những gì tôi có.

Chọn cùng em đi qua những nỗi đau còn sót lại.

Chọn tin rằng tình yêu, nếu đủ sâu – sẽ không còn phân biệt mới hay cũ.

Chọn em – vì chỉ cần là em, đã là quá đủ rồi.

yêu người đàn bà cũ anh dám không

Anh yêu em người đàn bà đã cũ – Nguyễn Hưng

Anh yêu em người đàn bà đã cũ
Khoé mi sầu lam lũ vết thời gian
Nửa cuộc đời rớt lệ lối thu tàn
Trái tim đau bởi muôn ngàn vết xước.

Trong mắt em vẫn ngời lên ao ước
Dẫu phong ba thuở trước đã dập vùi
Phiên chợ đời ngỡ chẳng còn gì vui
Bởi niềm đau bùi ngùi đang giằng xé.

Nhưng em ơi vốn cuộc đời là thế
Quá khứ buồn chẳng thể mãi trở trăn
Thì ưu tư xin em hãy gắng dằn
Để ngày mai vết hằn mau bôi xoá

Anh hiểu em phải gượng nơi từng ngã
Cố xua đi rời rã mỗi bước chân
Vì xung quanh bao ràng rợ đang cần
Đâu cho em được chần chừ giây phút.

Hai trái tim đều lẻ loi côi cút
Sao không cùng chăm chút lại giấc mơ ?
Tình yêu đến có lẽ thật bất ngờ
Ai dám nghĩ… ngẩn ngơ như từng đã…

Hãy cho anh lau giọt sầu trên má
Bởi vì rằng sỏi đá cũng cần nhau
Và biết đâu ở ga cuối chuyến tàu
Đầy hoa thắm như câu chuyện cổ tích.

Chuyện tình yêu muôn đời tưởng cũ rích
Chợt hôm nay thình thịch những nhịp rung
Nhé em ơi… anh nguyện sánh bước cùng
Trọn con đường hoà chung từng hơi thở.

Ta dìu nhau trở lại ngày bỡ ngỡ
Như chưa hề vụn vỡ một thời đau
Sẽ xoá tan những ký ức u sầu
Em trinh nguyên… ngày đầu anh mới gặp.