Em vẫn đang độc thân.
Một mình tô vẽ từng gam màu cho bức tranh cuộc sống của riêng em, có gam sáng rực rỡ của niềm vui, có cả những mảng xám của những chiều mưa nhạt nhoà nơi góc ban công vắng. Cuộc sống của em không hoàn hảo, nhưng nó mang hơi thở thật nhất của một người con gái trưởng thành… đã không còn quá ngây thơ nhưng cũng chưa đủ cứng cỏi để không cảm thấy cô đơn.
Có đôi lúc, em tự hỏi mình: “Phải chăng ai cũng nên có một người để cùng đi qua tháng năm dài rộng, để khi yếu lòng còn có một bờ vai để tựa, có một bàn tay nắm lấy mà bước tiếp?”
Em không phủ nhận, có những đêm em thấy lòng mình trống hoác, cô đơn như một căn phòng chỉ còn tiếng quạt quay đều đều và ánh đèn vàng hắt bóng. Những đêm dài, lòng người thường hay yếu mềm. Em cũng từng khát khao, từng mong muốn có một người… một người duy nhất đủ bình yên để em dừng lại, đủ chân thành để em yêu thương và đủ sâu sắc để em tin tưởng mà gửi gắm cuộc đời còn lại.
Nhưng…
Dù cô đơn, em vẫn không chọn cách yêu vội vã.
Bởi yêu vội thường là yêu sai.
Mà yêu sai… thì chính mình lại là người ôm lấy những mảnh vỡ về sau.
Em sợ những mối quan hệ bắt đầu từ sự chống chếnh. Sợ rằng mình chọn một người chỉ để lấp đầy khoảng trống, chứ không phải vì thật lòng muốn cùng người đó đi hết một đoạn đường dài. Em sợ cảm giác thức dậy vào một buổi sáng nào đó, nhìn sang bên cạnh và thấy trái tim mình vẫn lạc lõng. Em sợ tình yêu trở thành sự gượng ép, khi cả hai cố chấp ở lại bên nhau chỉ vì… đã lỡ bắt đầu.
Có người từng nói với em: “Con gái thì phải biết nắm lấy cơ hội, chứ đợi hoài tình yêu đích thực có khi… là đợi suốt cả đời.”
Em mỉm cười, không phản bác. Nhưng trong em biết rõ:
Thà cô đơn một mình mà bình yên, còn hơn bên cạnh một người mà trong lòng vẫn thấy trống rỗng.
Em không muốn những buổi hẹn hò xã giao chỉ để lấp thời gian. Em không muốn những cuộc đối thoại dài lê thê nhưng chẳng chạm đến trái tim. Em cũng không muốn những món quà, những lời có cánh mà phía sau nó là những toan tính mơ hồ, là những yêu thương chóng vánh.
Bởi vì em đã lớn rồi… và em biết rõ một điều:
Tình yêu, nếu không xuất phát từ sự tự nguyện và chân thành, thì sớm muộn cũng chỉ là một cuộc thử nghiệm thất bại.
Em vẫn tin, tình yêu đến đúng thời điểm sẽ rất đẹp.
Em vẫn tin, nếu có duyên, người đó sẽ tìm thấy em – giữa muôn trùng vội vã của cuộc đời này.
Không cần phải hô hào, không cần phải cố gắng tỏ ra bản thân mình “đáng yêu”, “đáng chọn”, “đáng cưới”…
Bởi nếu tình yêu đích thực tồn tại, nó sẽ tự tìm đến em bằng cách nhẹ nhàng và tự nhiên nhất.
Nên dù cho hiện tại, mỗi ngày đều có người hỏi:
“Bao giờ lấy chồng?”,
“Không có ai yêu à?”,
“Cứ chọn đại một người đi cho ổn định”…
Em vẫn mỉm cười đáp:
“Em vẫn chọn độc thân, và em vẫn ổn.”
Chẳng phải vì em quá kiêu hãnh. Cũng không phải vì em không cần tình yêu.
Chỉ là, em không muốn yêu một cách vội vã, để rồi phải hối hận cho những tổn thương mà mình hoàn toàn có thể tránh được.
Có lẽ đâu đó ngoài kia, người em cần vẫn đang loay hoay đi tìm em như cách em chờ đợi họ.
Và đến lúc ấy, khi cả hai cùng bước ra khỏi vùng cô đơn của riêng mình để đi về phía nhau, thì đó mới thật sự là yêu. Không muộn. Không sớm. Mà là vừa đúng lúc trái tim cần một nơi để dừng lại.