Nỗi đau của tình yêu đầu đời luôn mang một dáng hình riêng biệt, như một cơn gió đông chầm chậm lướt qua, lạnh đến tê người, nhưng lại khiến người ta nhớ mãi cảm giác ấy cả đời. Đã 2 năm trôi qua kể từ ngày anh rời khỏi thế giới này, để lại tôi cùng một khoảng trống mênh mông trong tim. Giờ đây, tôi có lẽ đã mạnh mẽ hơn trước, đã học cách sống tiếp, nhưng trái tim tôi thì vẫn chưa đủ can đảm để đón nhận một nhịp đập khác, một hơi ấm khác.
NỘI DUNG CHÍNH
Liệu thời gian có thể chữa lành mọi vết thương… Hay chỉ đơn giản là giúp ta quen dần với sự hiện diện của nỗi đau?
Đông về. Bầu trời xám đục, phủ một lớp u ám khiến người ta nghẹt thở. Gió lạnh len lỏi vào từng kẽ áo, từng ngóc ngách ký ức, gợi lại biết bao điều tưởng chừng đã ngủ yên. Phố xá vắng hơn thường lệ, chỉ còn vài quán xôi bốc khói cố gắng níu kéo chút ấm áp giữa trời đông. Tôi vẫn bước đi như bao ngày, chỉ khác là khoác thêm một chiếc áo bông dày hơn, và trái tim thì nặng nề hơn.
Vẫn là Hồ Tây ấy. Vẫn là con đường cũ. Nhưng bên cạnh tôi giờ không còn anh nữa!
Tôi nhớ, ngày đó cũng là một chiều đông buốt giá, tôi gặp anh – Người con trai mang chiếc áo len đen và chiếc khăn trắng nổi bật giữa nền trời lạnh. Một cú va chạm tình cờ bên bờ hồ khiến chúng tôi bắt gặp ánh mắt nhau. Anh lúng túng xin lỗi, tôi khẽ cười và quay đi, không ngờ khoảnh khắc ấy lại mở đầu cho tất cả…
Chúng tôi cứ thế tình cờ gặp lại nhau, ở bến xe, ở công viên, rồi cuối cùng là… tại lớp học võ – Nơi anh trở thành huấn luyện viên của tôi. Người ta nói nếu vô tình gặp nhau quá ba lần, đó là duyên phận. Và tôi đã tin như vậy. Bởi từ những lần trò chuyện đầu tiên, chúng tôi đã dần trở nên thân thiết. Tôi chia sẻ những nỗi buồn, anh lắng nghe. Anh tâm sự về cô gái anh yêu, còn tôi thì giấu đi nỗi đau trong nụ cười.
Tôi yêu anh. Nhưng là một mối tình đơn phương…
Tôi lặng lẽ đứng phía sau cuộc sống của anh, đóng vai một người em gái tốt, lắng nghe mọi tâm sự về người con gái anh thương. Anh hồn nhiên khoe ảnh hai người, còn tôi cười gượng, giấu những giọt nước mắt đang chực rơi. Tôi không trách anh, tôi chỉ trách trái tim mình, sao cứ cố chấp yêu một người mà biết rõ không dành cho mình.
Rồi một đêm mưa, anh đến nhà tôi, say khướt và ướt sũng. Anh ngã vào vai tôi, nhưng lại gọi tên người khác. Được ôm anh – Điều tôi từng mơ ước, nhưng giờ đây là một giấc mơ chua xót. Tôi gỡ anh ra khỏi mình và chạy ra mưa. Dưới làn mưa lạnh buốt, tôi khóc cho tình yêu không hồi đáp, cho sự dại khờ của một trái tim trót yêu quá sâu.
Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy và kể rằng anh đã chia tay cô ấy. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên, pha cho anh tách trà, như mọi lần.
Vài tháng sau, anh bất ngờ ngỏ lời yêu tôi. Trái tim tôi vỡ òa trong hạnh phúc. Cuối cùng, sau bao tháng năm chờ đợi, tình yêu ấy đã được hồi đáp. Chúng tôi chính thức yêu nhau. Nhưng bạn biết đấy… không phải tình yêu nào cũng lành lặn, không phải hạnh phúc nào cũng trọn vẹn.

Tôi yêu anh, nhưng trong sâu thẳm vẫn luôn hoài nghi…
Có khi tôi tự hỏi: “Trái tim anh có thật sự hướng về tôi? Hay tôi chỉ là sự thay thế cho một hình bóng cũ?”
Anh ít nói lời yêu, nhưng luôn dịu dàng ôm tôi, đặt nụ hôn lên trán tôi đầy âu yếm. Và chỉ thế thôi, tôi đã chọn tin vào tình yêu ấy.
Chúng tôi bên nhau ba mùa đông. Cùng nhau đi qua những ngày lạnh giá, cùng nhau nhắc lại lần gặp gỡ đầu tiên, cùng mơ về một mái nhà nhỏ, tiếng trẻ con ríu rít và một bữa cơm chiều ấm áp…
Chỉ còn hai ngày nữa thôi… là đám cưới của chúng tôi!
Vậy mà ông trời lại quyết định mang anh đi.
Một đêm mưa khác, tôi ngồi chờ anh về, bữa cơm đã sẵn, đèn đã sáng, lòng háo hức mong được gọi anh là “chồng”. Nhưng rồi… điện thoại đổ chuông. Một giọng nói lạ vang lên:
“Alo, xin hỏi… đây có phải người nhà của bệnh nhân…?”
Tôi chạy đến bệnh viện trong cơn hoảng loạn. Anh nằm đó, lặng lẽ, mắt nhắm nghiền. Các bác sĩ chỉ lặng im. Tôi gào lên, van xin cứu anh, nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Cả thế giới như đổ sụp. Mọi dự định, ước mơ, lời hứa… tan theo tiếng mưa đêm.
Từ hôm đó, tôi trở thành một kẻ lang thang của ký ức.
Tôi đi qua những con phố cũ, những quán cà phê từng ngồi, ghé lại bờ hồ nơi chúng tôi từng dắt tay nhau. Mọi thứ vẫn vậy, chỉ khác là… không có anh. Chỉ còn tôi, chiếc bóng lẻ loi và những hồi ức đậm màu u buồn.
Đã hai năm trôi qua… Tôi vẫn chưa thể yêu thêm lần nữa. Không phải vì tôi không thể, mà vì tôi không dám. Trái tim này đã từng trao trọn cho một người, đã từng chạm đến hạnh phúc rồi bị vỡ vụn… tôi không còn đủ dũng cảm để bắt đầu lại.

Liệu thời gian có thật sự chữa lành tất cả?
Tôi không chắc. Tôi chỉ biết mỗi khi đông về, trái tim tôi lại quặn thắt. Và hôm nay, một mùa đông nữa, tôi lại đứng ở con đường cũ, nhìn về khoảng không anh từng hiện diện. Trái tim tôi lại nhói đau, nước mắt không hẹn lại rơi.
Anh à… nếu có kiếp sau, em chỉ mong: anh hãy đến sớm hơn một chút. Đừng để em chờ, đừng để em yêu một mình, đừng để em sống với nỗi đau kéo dài suốt đời như thế này.