Chiều đông ấy, em đã thôi không còn khóc vì anh…
Chiều đông, ánh đèn vàng rải rác hắt xuống những con phố dài, nơi ngày ấy ta từng nắm tay nhau đi qua vô số lần. Gió heo may khẽ lùa qua tóc, làn sương mỏng như vuốt nhẹ vào da thịt, se lạnh đủ để khiến lòng người chùng xuống. Phố vẫn vậy, quán cũ vẫn còn đó, chỉ là… chúng mình không còn đi cùng nhau nữa. Và em – một mình, lặng lẽ, lại thấy mình nhớ anh, da diết và đầy hoài niệm.
Người ta vẫn thường nói, tình yêu không thể đong đếm bằng thời gian hay khoảng cách. Có những tình yêu chỉ kéo dài vài tháng, nhưng khắc ghi cả đời. Cũng có những mối quan hệ đếm được bằng năm, lại mong manh như bọt biển. Tình yêu – cuối cùng là hai con người nghĩ về nhau, sống vì nhau, và đủ dũng khí ở lại vì nhau, dù có chuyện gì xảy ra.
Và anh – chúng ta đã từng yêu nhau như thế đấy! Một tình yêu dịu dàng như ánh nắng mùa đông, không chói chang, không rực rỡ, nhưng âm ấm và sâu lắng. Em đã từng nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế gian khi có anh bên cạnh. Chúng ta đã từng hứa hẹn, từng ngoắc tay giữa trời gió để cam kết rằng dù mai này ra sao, cũng sẽ không buông tay nhau. Vậy mà… gió đời lại đưa lời hứa ấy bay xa.
Chiều nay, em lại đi trên con phố cũ. Bước chân vô thức đưa em ngang qua cây cầu của chúng ta, nơi gió thổi dữ dội, nơi chẳng mấy ai ghé đến vì xa thành phố và quá lạnh, vậy mà em từng thấy ấm áp nhất đời mỗi khi ở đó, bên anh. Cầu vẫn ở đó, gió vẫn rít qua mái tóc, đập vào tai em từng cơn như muốn gợi lại những tháng ngày đã cũ.
Em đứng lại. Nhìn xuống dòng nước đen ngòm và lấp lánh ánh sao trên mặt hồ. Trong đầu hiện lên một mong muốn rất trẻ con: giá như anh xuất hiện lúc này, lặng lẽ ôm em từ phía sau như đã từng, để em lại được bé lại trong vòng tay anh, quên hết những điều khiến em kiệt sức.
Em cầm điện thoại, tay run run lướt qua dãy số của anh – dãy số mà em chưa từng xóa. Đã nhiều lần như thế, em chạm đến nút “gọi”, rồi lại tắt máy. Bởi vì em sợ. Sợ sự im lặng ở đầu dây bên kia, sợ câu trả lời hờ hững, sợ cả chính mình lại yếu lòng…
Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên bên cạnh:
– Em có nghĩ… đôi mắt mình đẹp như mặt hồ đêm nay không?
Em giật mình. Quay lại. Một người lạ. Một ánh nhìn thân thiện, một nụ cười dịu dàng đủ khiến em không phòng bị mà thả lòng mình trong khoảnh khắc ấy.
Không hỏi gì thêm, anh ấy đứng cạnh em, cùng im lặng nhìn hồ nước, nhìn bóng đêm. Và rồi chúng em đã quen nhau như thế, trong một khoảnh khắc thật ngẫu nhiên, thật đời, thật tình.
Từ đó, mỗi đêm không còn là cuộc vật lộn giữa ký ức và nỗi cô đơn nữa. Em bắt đầu kể những câu chuyện vụn vặt cho một người mới. Không rực rỡ, không cháy bỏng như đã từng với anh, nhưng em cảm thấy an lòng – một cảm giác lâu rồi không có. Anh ấy không tán tỉnh em, cũng không nói những lời hoa mỹ. Chỉ là lặng lẽ quan tâm, kiên nhẫn lắng nghe, dịu dàng hiện diện. Như thể biết em đã từng vụn vỡ, và chỉ muốn nhẹ nhàng nâng niu những mảnh ghép chưa lành ấy.
Anh à, giờ đây em đã không còn đau vì anh nữa. Anh không còn là vết xước trong em, không còn là đêm tối giam hãm trái tim em trong ngột ngạt. Anh đã trở thành một kỷ niệm đẹp đẽ, êm đềm nhưng nằm yên trong ngăn tủ ký ức. Em sẽ không quên, nhưng cũng chẳng còn nhắc về nhiều.
Bởi vì… anh đã có người khác. Một người thay em yêu anh. Một người đi tiếp đoạn đường mà em đã dừng lại. Vậy thì em cũng nên học cách mỉm cười. Anh hãy yên tâm, đừng bối rối nếu vô tình gặp lại. Em sẽ không cúi đầu, cũng không tránh ánh mắt anh. Bởi vì em đã đi qua nỗi buồn. Đã trưởng thành hơn từ chính mất mát ấy.
Thành phố này rộng lắm anh à. Có thể một ngày chúng ta sẽ tình cờ gặp lại, trên một góc phố lạ lẫm nào đó, ánh mắt giao nhau chỉ trong thoáng chốc, rồi mỗi người lại rẽ lối. Không sao cả. Em không cần chúng ta đi cùng nhau, chỉ cần biết mỗi người đều đang hạnh phúc. Thế là đủ.