Mở lòng đi em, cuộc đời vẫn còn những người chờ em mỉm cười…

Cô gái nhỏ của tôi, em đừng mãi buồn như thế nữa. Đừng giam mình trong căn phòng chật chội của những ký ức cũ kỹ, những ngày đã qua. Đừng để một người đã rời bỏ em khiến cả thế giới của em vụn vỡ mãi mãi. Em còn trẻ, đôi mắt em còn long lanh tia nắng, trái tim em dù đang vỡ đôi vẫn còn những nhịp đập dịu dàng chờ được chữa lành. Ngoài kia, vẫn còn bao người tốt lành đang lặng lẽ đợi em nơi cuối một con đường, đợi em quay lại, đợi em mở lòng, đợi em dám yêu thêm lần nữa…

Em à, tôi biết… em từng yêu một người bằng cả trái tim son sắc, bằng tất cả những gì trong trẻo nhất của tuổi trẻ. Em từng nghĩ tình yêu ấy là mãi mãi, từng tin rằng chỉ cần thật lòng thì sẽ được yêu thương trọn vẹn. Em đã trao đi quá nhiều: sự hy sinh, niềm tin, cả linh hồn em gửi gắm vào một người mà em tin là duy nhất. Nhưng rồi người ấy đi, mang theo cả mùa xuân trong em, bỏ lại nơi ấy một mùa đông kéo dài lê thê không dứt.

hãy mở lòng và yêu đi cô gái

Tôi biết, sau cuộc tình đó, em không còn là em của ngày xưa nữa.

Em bắt đầu sợ yêu, sợ những cảm xúc từng khiến tim em run rẩy, sợ một cái nắm tay cũng sẽ lạc mất, sợ rằng nếu lại tin, lại yêu, lại mơ về những buổi chiều có nhau thì một ngày nào đó em sẽ phải một mình lê bước giữa phố xá đông người mà chẳng còn ai chờ đợi. Em sợ cảm giác từng thuộc về ai đó rồi bị bỏ lại. Sợ những lời hứa ngọt ngào rồi sẽ hóa thành gió bay, sợ ánh mắt từng dịu dàng rồi sẽ quay lưng lạnh lùng như người xa lạ. Em thu mình lại, khóa trái tim mình thật chặt, như một con nhím nhỏ co mình vì sợ bị tổn thương thêm lần nữa…

Nhưng em ơi, cuộc đời này dài lắm, rộng lắm, rộng đến mức em chẳng thể biết có bao điều tốt đẹp đang đợi mình phía trước.

Vì một người không xứng đáng, cớ sao em lại dừng bước? Vì một lần vấp ngã, cớ sao em phải từ bỏ luôn cả những mùa hoa đang đâm chồi nở rộ? Em còn trẻ, em xứng đáng có lại những ngày tươi sáng, có người nắm tay cùng đi qua những ngày giông bão, xứng đáng được yêu thương theo cách dịu dàng và tử tế nhất.

Tình yêu cũ đã vỡ như một chiếc gương, em càng giữ em càng đứt tay. Đừng níu kéo nữa, đừng nhặt nhạnh những mảnh vỡ chỉ để cứa sâu vào tim mình. Hãy buông… để nhẹ lòng. Buông để bắt đầu lại từ đầu – lần này không phải để yêu ai đó đến mức quên cả chính mình, mà là để học yêu lại cuộc sống, học yêu bản thân và học cách mỉm cười trước mỗi sớm mai.

Em phải tin, rằng sau người khiến em tan vỡ, sẽ có người khiến em lành lại. Sau những lời hứa sáo rỗng, sẽ có người chẳng hứa gì nhiều nhưng luôn ở bên. Sau nước mắt là những tiếng cười em từng nghĩ không bao giờ tìm lại được. Trái tim em không phải để chôn vùi trong tiếc nuối, mà là để một ngày nào đó, được ai đó nhẹ nhàng chạm vào và thầm thì: “Em xứng đáng được hạnh phúc.”

Bỏ lại đi em, những ngày cũ mờ nhạt. Lau nước mắt, ngẩng đầu và bước tiếp. Em đâu biết phía sau màn mưa ấy có thể là cầu vồng rực rỡ đang chờ em. Mở lòng ra, đừng vì một người quay lưng mà khước từ tất cả những người đang dang tay chờ đón em phía trước.

hãy mở lòng và yêu đi cô gái

Hãy yêu lại đi em – Không phải yêu ai đó thật nhanh, mà là yêu chính em, yêu ngày hôm nay, yêu từng nhịp sống bình dị mà ấm áp. Và nếu một ngày nào đó, một người thật lòng đến bên, xin em đừng quay mặt đi…

“Tình đã hết thôi đừng tiếc nuối
Gió thổi qua cũng cuốn theo buồn đau
Mở lòng ra đừng mãi nghẹn ngào
Hãy tin rằng, sẽ có người chờ em phía trước…”